Tắm Cho Đại Ca
Phan_15
“Hoa tiểu cẩu rất thông minh.” Trang Hào ôm Hoa Kì nói: “Ngày đó người cứu tôi ra là người bên cạnh Bàng Suất, trên đường tôi suy nghĩ cẩn thận, Vương Chấn cùng Côn Tử mặc dù tới nhưng lại không hề làm gì cả, sau đó đám người kia tới, nhìn đều lạ mắt không giống khu Thiết Đông.”
“Vậy là ai?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào lắc đầu một cái: “Tôi cũng không biết, nhưng khẳng định không phải Bàng Suất làm.”
“Vậy sẽ là ai?”
Trang Hào cười cười: “Sau này hãy nói.”
Trang Hào vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Quách Tĩnh đứng ở cửa nhìn chằm chằm hai người trên giường, kinh ngạc nói: “Ca, hai người đây là?”
“Có chuyện gì?” Trang Hào không nhúc nhích nhìn hắn.
Quách Tĩnh điều chỉnh suy nghĩ, nói: “Ca, Chương Viễn tới rồi, ở trong phòng bệnh Bàng Suất đấy.”
Trang Hào cười lạnh nói: “Hắn hẳn phải đến, dù sao hắn và Bàng Suất là châu chấu trên một sợi thừng.”
“Mà em cảm giác hắn ta sẽ thuận đường sang đây thăm anh.”
Trang Hào cười nói: “Sao hắn lại không đến, giờ tao đức hạnh, hắn nhất định sẽ tới cười cợt nếu không hắn sẽ nghẹn mà chết.”
“Nói xấu ai đấy hả?” Cửa truyền đến tiếng Chương Viễn, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của hắn. Lúc vào cửa Chương Viễn nói: “Trang Hào, nói thế nào chúng ta cũng là hàng xóm cùng nhau lớn lên, tao thăm mày một chút mày lại nghĩ tao đến cười mày? Chậc chậc, tâm nhỏ như lỗ kim vậy.”
“Cút đi, ai cần mày tới thăm.” Trang Hào nhắm hai mắt lại, ngón tay trong chăn lại nhéo mạnh Hoa Kì.
Hoa Kì đau cau mày.
Chương Viễn bình tĩnh cười, sau đó nhìn Hoa Kì chậc một tiếng: “Trang Hào, mày thật sự thích đàn ông?”
“Quản được sao? Cút đi.” Trang Hào lạnh lẽo nói.
Chương Viễn cười khanh khách không ngừng: “Được rồi, tao sang đây xem mày thế nào, chớ giận dỗi với tao, mày nghỉ đi, tao về.” Nói xong, Chương Viễn thuận thế ra khỏi phòng bệnh.
Trang Hào híp mắt nhìn về phía cửa chợt phát hiện người đứng bên cạnh Chương Viễn có chút quen mặt, nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi người tới là ai.
Chương Viễn đi rồi, Quách Tĩnh cũng thức thời thối lui ra khỏi phòng bệnh. Bên trong khôi phục yên tĩnh, Trang Hào và Hoa Kì ai cũng không lên tiếng, từng trận mệt mỏi kéo đến, không bao lâu đều ngủ.
Hoa Kì tỉnh lại lần nữa là bị đói tỉnh, lúc cậu đứng dậy mặc quần áo thì Trang Hào nhìn cậu nói: “Đừng mua sữa, không muốn uống.”
Hoa Kì ừ một tiếng: “Biết.”
Hoa Kì ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng bệnh, một đường chạy ra bệnh viện tùy tiện tìm một quán ăn xông vào.
Hoa Kì nhìn thực đơn nói: “Ông chủ, cho ba phần cơm sườn, một phần cơm rau hẹ trứng gà.”
“Ơ, thật xin lỗi, sườn chỉ còn một phần, cậu gọi món khác được không.”
Hoa Kì gật đầu một cái, lại lật thực đơn một lần: “Vậy thì một phần sườn, hai phần thịt băm hương cá, một phần rau hẹ trứng gà.”
Quán ăn nhỏ gần bệnh viện rất ít người ngồi ăn, dường như đều xách mang đi, cho nên cũng không cần chờ rất lâu thức ăn đã được đóng gói xong, Hoa Kì trả tiền trở về. Lúc lên lầu đầu tiên Hoa Kì vào phòng bệnh của Bàng Suất, bởi vì phòng bệnh của hắn cách cửa cầu thang gần nhất.
“Mày tới làm gì? Không cần chăm sóc Trang Hào à?” tay trái Bàng Suất cầm điện thoại di động xem ti vi.
Hoa Kì chép chép miệng nói: “Tôi ra ngoài mua cơm đĩa, anh ăn chưa?”
“Chưa ăn đâu, thằng nhãi Vương Chấn đến cũng không mang theo gì, tao đói ngực dán vào lưng rồi.” Nói xong, Bàng Suất ném điện thoại vào gối đầu bên cạnh, đưa tay chào hỏi: “Tới đây cho tao xem mày mua gì.”
Hoa Kì đi tới đem một hộp thịt băm hương cá cho hắn: “Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Bàng Suất mở hộp đồ ăn ra nhìn, bĩu môi nói: “Tao không thích ăn nấm mèo, có cái khác không?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Còn có rau hẹ trứng gà.”
“Tao cũng không muốn ăn trứng gà.” Nói xong, Bàng Suất đoạt lấy túi trong tay Hoa Kì nói: “Mày không thể mua chút gì ăn ngon cho tao được sao?” Bàng Suất mở túi ra, lúc lật tới một hộp thì mắt đột nhiên sáng lên: “Hê, có cơm sườn này, tao thích ăn.”
“Đợi lát nữa, cái đó không phải mua cho anh.” Hoa Kì nóng nảy, muốn chém giết đoạt lại.
Bàng Suất nhanh mắt tránh khỏi: “Cái gì, đây là mua cho Trang Hào?”
“Ừ, là mua cho anh ấy.”
Bàng Suất bĩu môi: “Bên nặng bên nhẹ, tao mặc kệ, dù sao cơm này tao muốn.”
Hoa Kì nói: “Anh muốn ăn ngày mai tôi mua cho anh, hôm nay chỉ còn một phần thôi.”
“Vậy nói Trang Hào ngày mai ăn.” Nói xong, Bàng Suất cầm đũa lên khởi động.
“Không được, anh ăn thịt băm hương cá đi, không ăn thì thôi.” Hoa Kì đưa tay muốn cướp về , không đợi tay đụng vào hộp đồ ăn thì Bàng Suất đã ngồi thẳng người, phi phi phun vài ngụm nước miếng vào hộp đồ ăn sau đó nhe răng cười một tiếng: “Mày cầm đi cho hắn ăn, xem hắn còn ăn không.” [=.=” bó tay!]
Hoa Kì trừng lớn mắt: “Anh chơi ác như vậy?”
Bàng Suất cười nói: “Tao ác vậy đấy, thì sao?” Bàng Suất đưa cơm sườn tới: “Mày còn muốn không? Không thì tao ăn đây.”
Hoa Kì phẫn hận nói: “Không cần, anh ăn đi, cẩn thận nghẹn chết.” Nói xong, Hoa Kì cầm ba hộp cơm khác ra khỏi phòng bệnh.
Lúc trở lại phòng bệnh Trang Hào, Trang Hào luôn cảm thấy Hoa Kì có gì không đúng lắm, hỏi “Hoa tiểu cẩu, cậu sao vậy?”
Hoa Kì cúi đầu mở hộp đồ ăn ra, lúc đưa tới nói: “Không có chuyện gì, hôm nay chỉ có thịt băm hương cá thôi.”
Trang Hào thò tay ra nhận hộp đồ ăn không lên tiếng, cúi đầu phối hợp ăn. Hoa Kì nhìn anh mấy lần, đang chuẩn bị cầm một hộp thịt băm hương cá khác đến phòng bệnh mẹ Trang Hào thì lại thấy bên cạnh gối anh có một hộp bao – cao – su, toàn bộ bao – cao – su đều chưa mở bao.
Chương 28: Chạy đi đâu?
Đầu đuôi câu chuyện là như thế này, lúc Hoa Kì ra cửa mua cơm tối thì Quách Tĩnh đi tới phòng bệnh Trang Hào lần nữa.
Trang Hào nằm trên giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần, lúc Quách Tĩnh vào cửa Trang Hào mở mắt hỏi “Cậu lại tới làm gì?”
Đôi mắt nhỏ bỉ ổi của Quách Tĩnh loạn phiêu chung quanh, cười nói: “Em vốn chưa về, đi dạo xung quanh một chút, đúng lúc Văn Đào gọi điện thoại cho em nói cho em biết một số chuyện, cho nên em lại tới.”
“Văn Đào nói cho cậu biết gì?” Trang Hào hỏi.
Quách Tĩnh cười nói: “Cũng không có gì, nhưng để cho em chuẩn bị cho anh ít đồ.” Nói xong, Quách Tĩnh móc ra một hộp bao – cao – su trong áo khoác nhung: “Văn Đào nói em mua.”
Trang Hào sửng sốt: “Mua thứ này làm gì?”
“Đương nhiên là dùng khi đó.” Quách Tĩnh bỉ ổi cười nói: “Anh nói xem, anh vội buôn bán cả ngày không có thời gian tìm bạn gái. Tìm tiểu thư cho anh anh lại không chơi, nói không sạch sẽ, có lúc em và Văn Đào lớn bí mật nghĩ anh không sợ nghẹn chết sao?” Quách Tĩnh nhíu mày: “Giờ cuối cùng anh em em cũng biết nguyên do rồi.”
Trang Hào ngớ ngẩn: “Cút đi cho tao, cả ngày lẫn đêm rãnh rỗi lại đi gây chuyện.”
“Đây nào có gọi là rãnh rỗi kiếm chuyện chơi?” Quách Tĩnh cười nói: “Được rồi, đồ em mua tới, có cần hay không tùy anh. Chẳng qua em khuyên anh, hai nam rất dễ dàng bị bệnh.”
“Mả mẹ nó mày nói đủ chưa.” Trang Hào nắm ly trà trên bàn muốn ném, Quách Tĩnh vội vàng thối lui đến cửa, nhe răng cười nói: “Không có chuyện gì em đi trước, chuyện như vậy hai anh em em sẽ giữ bí mật thay anh.”
“Có xa cho tao có nghe không?” Trang Hào cực kỳ tức giận.
Quách Tĩnh mở cửa thối lui khỏi phòng bệnh, trước khi đóng cửa còn nói câu: “Ca, anh thật là quá trâu bò.” Nói xong, Quách Tĩnh co cẳng chạy.
Phòng bệnh lại an tĩnh, Trang Hào thở dài cầm hộp bao – cao – su không có nhãn hiệu mà Quách Tĩnh mua, nhìn qua sau đó nhét xuống dưới gối.
*******
Hoa Kì chỉ coi như không nhìn thấy, sau đó giơ hộp cơm ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường đi đến phòng bệnh của mẹ Trang Hào, Hoa Kì suy đoán, Trang Hào lấy bao – cao – su ở đâu ra, rõ ràng lúc đi không có, anh chuẩn bị bcs định làm với ai? Cùng mình? Hoa Kì lắc đầu một cái, cảm thấy khả năng không lớn. Cho tới nay thái độ của Trang Hào hết sức rõ ràng, anh chỉ thích phụ nữ, cho mình dùng miệng làm đã là cực hạn.
Hoa Kì trăm mối hoài nghi vẫn không có cách giải, đành đem cơm đến phòng bệnh mẹ Trang Hào trước.
Hoa Kì đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.
“Đi vào.”
Hoa Kì đẩy cửa vào.
Trước giường bệnh có một người đàn ông ngồi, nhìn dáng dấp có lẽ cở bốn mươi năm mươi tuổi, mắt to mày rậm, cằm có một ít râu. Bộ dáng giống Trang Hào mấy phần.
Người đàn ông đứng lên: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
“Ơ, đây không phải là Hoa Kì sao? Nhanh đi vào.” Mẹ Trang Hào nằm trên giường bệnh khoát tay áo, sau đó nói với cha Trang Hào: “Đây là đệ đệ con trai chúng ta nhận, hơn nữa lần này may mà có cậu ấy.”
“Cậu ta chính là đứa bé mà con trai nói?” Cha Trang Hào mỉm cười nói: “Tới đây ngồi, ăn trái cây không?”
Hoa Kì lắc đầu một cái, lúng túng nói: “Dì, cháu mới xuống lầu mua cơm tối, Trang Hào ca để cháu đưa tới cho dì một phần .”
“Ai da, có chuyện này sao, chú của cháu mới mang cơm tối ở nhà đến, còn chưa đưa qua cho Trang Hào đâu.”
Hoa Kì cười nói: “À, Trang Hào ca mới vừa ăn rồi, vậy cháu để cơm ở đây, nếu dì đói bụng thì để cho chú hâm lại giúp dì.”
“Vậy được, cháu cứ để chỗ đó.” Mẹ Trang Hào chỉ chỉ cái bàn.
Hoa Kì thuận tay đặt cơm hộp lên góc bàn, còn nói: “Chú, chú đi thăm Trang Hào rồi sao?”
Cha Trang Hào nói: “Còn chưa đi, trong nhà còn có chuyện phải xử lý, một lát chú về thuận đường đi qua nhìn một chút.”
Hoa Kì gật đầu một cái, nhìn mẹ Trang Hào nói: “Dì, vậy cháu đi xuống trước, tối cháu ở lại trông Trang Hào ca, nếu dì có chuyện gì cứ để y tá tìm cháu.”
“Đứa nhỏ này thật khách khí.” Mẹ Trang Hào cười cười, sau đó xấu hổ nói: “Hoa Kì à, chuyện lần trước đều là dì không tốt, cháu đừng để trong lòng.”
Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Không có chuyện gì, đều là hiểu lầm thôi.”
Mẹ Trang Hào cười nói: “Chờ thân thể dì tốt lên rồi, đến lúc đó làm đồ ăn ngon mời cháu.”
Hoa Kì gãi đầu cười nói: “Vâng, vậy cháu đi xuống trước.” Hoa Kì thối lui ra khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười khúc khích đi xuống lầu.
Phòng bệnh mẹ Trang Hào lầu bốn, mà Hoa Kì phải đi một đoạn rất dài mới đến cầu thang. Lúc xuống lầu, Hoa Kì vừa ngâm nga hát vừa đi xuống, tới lầu ba cậu thuận thế liếc mắt nhìn phòng bệnh Bàng Suất. Vừa nhìn nhất thời dọa Hoa Kì giật mình.
Một cô gái vóc dáng cao gầy mặc áo lông cừu màu trắng ở trong phòng bệnh của hắn, bộ ngực tương đối đầy đặn, mà Bàng Suất đang cười đùa với cô ta, sau đó cô gái kia liền nằm sấp trên người Bàng Suất, hai người cứ thế liền khai hỏa.
Hoa Kì khiếp sợ há miệng, đây cũng quá mở đi, quả thật là thoái hóa lễ nghĩa. Ý nghĩ này xẹt qua đầu Hoa Kì, nhất thời làm cậu không có đất dung thân, thật ra thì mình có kém bao nhiêu đâu?
Hoa Kì không nghĩ nhiều, trực tiếp về phòng bệnh Trang Hào.
Hoa Kì chạy tới chạy lui ba bốn vòng hình như đói quá mà chẳng còn thấy đói nữa nên cậu cầm hộp cơm ăn vài miếng đã ăn không vào. Vừa đóng nắp hộp lại đem xong thì Trang Hào đột nhiên lên tiếng nói: “Hoa tiểu cẩu, tám giờ rồi còn không về thì không có xe buýt đâu.”
Hoa Kì sửng sốt: “Anh muốn em về à?”
Trang Hào liếc Hoa Kì: “Đúng vậy, phòng bệnh này chỉ có một cái giường, buổi tối cậu muốn chen với tôi sao?”
Nội tâm Hoa Kì hạ xuống, sau đó đem Trang Hào mắng ngàn vạn lần, tôi thấy anh muốn làm với đàn bà thì có!? Bằng không đuổi tôi đi làm gì?
Trang Hào thấy Hoa Kì không nói lời nào, trừng tròn mắt nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, điếc?”
Hoa Kì lấy lại tinh thần: “A. . . . . . à, vậy em về.” Hoa Kì đứng lên, đi tới cửa toilet thì chui vào đó. Trang Hào nhìn mấy lần, chỉ nghĩ Hoa Kì đi nhà cầu, ai ngờ Hoa Kì ở trong ngây ngẩn một hồi, lúc đi ra còn khóa trái phòng vệ sinh.
“Ca, em đi đây.” Nói xong, cậu mở cửa chạy ra ngoài.
Hoa Kì ra khỏi bệnh viện cũng không trở về nhà, mà là đi dạo xung quanh bệnh viện cho đến khi đi ngang qua một quán tạp hóa mới dừng bước.
“Mua cái gì?” Chủ quán tạp hóa là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất mốt.
Hoa Kì nhìn qua, cúi đầu nói: “Chỗ cô có thạch hoa quả cùng kẹo nổ không?”
“Có.” Cô gái trẻ cầm ra: “Muốn mấy bao?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Cho tôi hai bao kẹo nổ, một bọc thạch hoa quả.”
Cô gái lấy kẹo nổ cùng thạch quả trên quầy hàng, lúc đưa tới nói: “Tổng cộng ba tệ mốt, anh đưa cho tôi ba tệ được rồi.”
Hoa Kì đem vừa đủ tiền, sau đó cầm kẹo nổ và thạch hoa quả quay trở về bệnh viện.
Hoa Kì đứng ở cửa phòng bệnh bồi hồi, thỉnh thoảng tiến tới cửa len lén ngó vào trong.
Trang Hào không có thay đổi gì, vẫn nằm trên giường như cũ nhưng thỉnh thoảng sẽ lấy điện thoại di động ra nhìn, hình như chờ điện thoại của người nào đó.
Hoa Kì bĩu môi, lại chạy đến trước phòng bệnh Bàng Suất muốn nhìn tình huống bên trong, kết quả phát hiện cửa thủy tinh cuả phòng bệnh bị một tờ báo dán chắc rồi. Hoa Kì thử nhéo nhéo nắm tay cửa, bên trong truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Ai đó? Có để cho họ ngủ không! đừng quấy rầy tao.”
Hoa Kì rụt cổ trốn vào trong góc.
Mấy phút trôi qua, phòng bệnh Bàng Suất đột nhiên tắt đèn, lúc này Hoa Kì mới dám đi ra ngoài, đi tới trước phòng bệnh Trang Hào lần nữa. Xuyên qua thủy tinh nhìn vào trong, Trang Hào đang khó khăn bò dậy khỏi giường, chống gậy từ từ tới cửa toilet.
Trang Hào từ từ chuyển bước, đến cửa toilet thì làm thế nào cũng mở cửa không được, sắc mặt đỏ lên thật giống như nghẹn khó chịu.
Hoa Kì vừa thấy thời cơ tới, không chút do dự mở cửa chạy vào: “Ca, anh đi vệ sinh à?”
Trang Hào sửng sốt: “Không phải cậu về rồi sao? Trở lại làm gì?”
Hoa Kì cười nói: “Em để anh lại một mình không an tâm nên trở lại cùng anh, nếu anh ngại chật thì để em ngủ trên ghế, được không?”
Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì không lên tiếng, đột nhiên vẻ mặt dử tợn nói: “Nhanh đi tìm y tá đi, cửa phòng vệ sinh không mở được, tôi muốn đi tiểu một chút.”
“Ai nha, nhất định là vừa rồi em đi đem cửa khóa trái.” Hoa Kì làm bộ hối tiếc, lại nói: “Em nhớ trong phòng vệ sinh công cộng có cái bô, em đi lấy cho anh, nếu chờ y tá mở cửa không chừng anh tè ra quần mất.”
Trang Hào nghẹn khó chịu: “Nhanh đi, tôi không nhịn được liền tiểu vào miệng cậu đó.”
Hoa Kì ngơ ngẩn, sau đó cười nói: “Được nha, anh dám em liền để cho anh đái vào miệng em.” [Bó tay hai người này =.=!]
“Thiếu thao đi, nhanh đi lấy.” Trang Hào dở khóc dở cười nói.
Hoa Kì cười chạy ra phòng bệnh, cầm cái bô duy nhất trong phòng vệ sinh công cộng, lúc trở về đưa tới trước mặt Trang Hào. Trang Hào không nói hai lời kéo quần xả nước.
Trang Hào nín hồi lâu, sắc mặt theo chất lỏng chảy ra ngoài cơ thể khá lên không ít, tiểu xong sau run tr** nói: “Tiểu xong rồi, cầm đổ đi.”
Hoa Kì không nói hai lời cầm cái bô vui vẻ chạy ra phòng bệnh, lúc trở về, Trang Hào đã nằm trên giường bệnh, thế mà lại chừa một chỗ trống lớn bên cạnh nói: “Buổi tối lạnh, lên giường ngủ đi.”
Hoa Kì nhe răng cười khúc khích, nhanh chóng cởi quần áo chỉ mặc quần cộc chui vào.
Trong lúc lơ đãng Hoa Kì đem chân dán lên đùi Trang Hào, Trang Hào giật mình mắng: “Chân chó của cậu lạnh thế, để một bên cho tôi, nếu không tôi chặt đấy.”
Đối mặt với lời đe dọa của Trang Hào, Hoa Kì không chỉ không dời chân đi, ngược lại dán luôn chân còn lại lên, thoải mái nói: “Ca, giúp em sưởi ấm chân đi, lạnh muốn rút gân.”
“Đáng đời, từ khi biết cậu tôi chưa thấy cậu mặc vớ bao giờ, lạnh như thế mà không mặc vớ thì không tốt cho thận.” Trang Hào tách chân Hoa Kì ra kẹp vào giữa chân, còn nói: “Chân chó thật mẹ nó lạnh.”
Hoa Kì cười cười, cúi đầu dựa vào bả vai Trang Hào nói: “Một ngày một đêm em không ngủ rồi, mệt.”
“Mệt thì nằm ngủ.”
Hoa Kì không lên tiếng, giơ tay lên áp vào ngực Trang Hào, ngón tay len lén mò vào đồng phục bệnh nhân, từ từ vuốt ve.
Trang Hào chậc một tiếng: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu tìm thao hay không?”
Hoa Kì ngẩng đầu lên, cười nói: “Ca, anh xxoo không?”
Trang Hào nhéo lông mày: “Cút đi, không phải mệt sao? Còn muốn xxoo? Còn nói nữa, không phải cậu nói của tôi to sao, dễ chơi chết cậu.”
Hoa Kì bĩu môi: “Em cũng không biết, dù sao đột nhiên muốn để cho anh làm.”
Trang Hào hì hì cười: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu đầu thai nhầm hay không?”
“Chuyện đời trước em nào biết, không quan tâm.” Hoa Kì giận dỗi chui vào chăn, cánh tay ôm Trang Hào cũng rút về, sau đó dịch hai chân ra ngoài, quay người một mình hờn dỗi.
Trang Hào nhìn cái ót Hoa Kì mà cười bất đắc dĩ, tiện tay tắt đèn, hai người lọt vào đêm tối trầm mặc.
Tắt đèn rồi, Hoa Kì bắt đầu mơ màng. Lúc cậu sắp ngủ đột nhiên một tiếng rên rỉ truyền vào trong lỗ tai.
Hoa Kì nhất thời lên tinh thần không hề buồn ngủ, vễnh tai lắng nghe.
Âm thanh là từ phòng bệnh sát vách truyền đến, cũng là gian phòng của Bàng Suất, tiếng rên rỉ càng phát ra kịch liệt đồng thời còn có tiếng
Chương 29: Lực bền bỉ
Hoa Kì trở thành đồng tính luyến ái hoàn toàn là vì Giang Hạo.
Lúc ấy trong thành phố có một quảng trường, mỗi khi đến mùa hè quảng trường đều sẽ tụ tập không ít người nghe ca nhạc khiêu vũ. Có một lần, Giang Hạo mang theo Hoa Kì tới quảng trường, hai người ngồi bên cạnh suối phun chơi nước, chốc lát nơi xa có một người đàn ông mặc đồ đỏ đi tới vặn vặn xoay xoay, Hoa Kỳ vui vẻ nhìn.
Sau đó Giang Hạo nói cho Hoa Kì, người nọ là khách quen ở quảng trường, người ta đặt ngoại hiệu là ‘em gái quảng trường’.
Khéo là, dịp đó Giang Hạo cùng em gái quảng trường có một chân, ban đầu em gái quảng trường mới vừa vào vòng, lần đầu tiên là dành cho Giang Hạo, mà Giang Hạo người này quá súc sinh, hoàn toàn không hiểu được thương hương tiếc ngọc, lỗ mãng làm em gái quảng trường đến chảy máu, nghe người trên quảng trường nói đùa chắc một tuần đó dì cả mẹ đẻ của em gái quảng trường đến.
Từ lúc đó trở đi, Hoa Kì sâu sắc cảm thấy, một nửa của đàn ông quả thật là phụ nữ.
Không lâu về sau, Giang Hạo liền nói muốn làm với Hoa Kì một lần, vậy mà Hoa Kì lại từ chối hắn, từ đây về phía sau hai người cũng rất ít gặp mặt.
Khi đó Hoa Kì đã quen với kỹ thuật tắm kỳ rồi, tìm được công việc đầu tiên, cậu liền cắm rễ trong thế giới đàn ông, mỗi ngày nghe bọn họ nói chút chuyện màu vàng, tai nghe mắt nhiễm, nghe không chịu nổi liền len lén chạy vào cầu tiêu bắn pháo.
Hoa Kì là một người có lòng hiếu kỳ rất nặng, khi đó cậu rất muốn biết tinh – hoa của mình có mùi vị gì, vì vậy, khi bốn bề vắng lặng Hoa Kì nằm trên giường sưởi, cặp chân nâng lên, cùng thân thể giữ vững thế song song, sau đó nhanh chóng triệt động, lúc muốn bắn Hoa Kì liền há miệng. Thật ra trước khi muốn bắn Hoa Kì đã cảm thấy ghê tởm, vì vậy lại khôi phục tư thế vốn có, bắn rồi liền cầm giấy lau qua không nghĩ chuyện này nữa.
Ngay cả khi Hoa Kì có thể tự giải quyết, nhưng cậu không có cách nào giải tỏa nội tâm trống không, trước khi gặp Trang Hào, cậu hoàn toàn không tưởng tượng ra dùng miệng cũng có thể thư thái như vậy, thỏa mãn như vậy.
Vì vậy, Hoa Kì rất muốn chân chân chính chính đập một pháo, vứt bỏ danh hiệu ‘ con nít ’đeo trên vai hơn hai mươi năm.
Cảm nhận được nhị đệ của Trang Hào chống đỡ cửa khẩu, Hoa Kì lại do dự.
Hoa Kì run run rẩy rẩy, không hạ được quyết tâm.
“Cậu thật không dám thì đừng làm, dùng miệng được rồi.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng nói.
“Đừng” Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt: “Em không sao .” Nói xong, tay Hoa Kì run rẩy, cầm Nhị đệ của Trang Hào chống sau lưng, từ từ ngồi lên.
Cái đó của Trang Hào chỉ có tiến vào một cái đoạn trên nóc Hoa Kì đã đau nhe răng nhếch miệng rồi, cả người toát mồ hôi lạnh chậm chạp thở hổn hển.
Trang Hào không dễ chịu hơn Hoa Kì bao nhiêu, cái loại khít khao đè ép đó làm cho anh khó chịu thở không thông.
Hoa Kì bất động tại chỗ hồi lâu, lấy dũng khí đặt mông ngồi xuống, theo đó là tiếng gào thét tê tâm liệt phế: “A. . . . . .”
Trang Hào giật mình, nơi này khít khao thiếu chút nữa làm anh nhịn không được mà bắn, anh cắn chặt hàm răng nhịn xuống.
“Má ơi, đau chết mất.” Hoa Kì vội vàng quỳ đứng dậy, khiến cái đó của Trang Hào tuột ra từ phía sau. Hoa Kì xoay tay lại sờ sờ đít mình, cảm giác cúc hoa muốn rách ra, nếp uốn phía trên cũng bị căng đầy. Hoa Kì qua lại co rúc mấy cái, lại phun vào hớp nước miếng lên tay.
Cảm giác trống rỗng khiến Trang Hào rất khó chịu, cau mày nói: “Miệng là được rồi.”
“Không có chuyện gì, thử một lần nữa, lần này bảo đảm có thể.” Hoa Kì vươn tay ra sau lưng, vừa trêu ghẹo một phen, lần nữa cầm cái đó của Trang Hào. Cảm giác lúc này là, lần này thứ kia còn lớn hơn trước, sờ lên thủ cảm mười phần, thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên phía trên.
Hoa Kì vểnh mông, lấy tay đỡ cái đó của Trang Hào đưa ra sau lưng, từ từ ngồi xuống.
Lần này tiến vào coi như thuận lợi, cảm giác trướng rách chợt giảm, cho đến khi vào hết Hoa Kì mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán nói: “Cuối cùng cũng vào.”
Trang Hào không lên tiếng, ngược lại co rút bụng, cứ như vậy, Hoa Kì rõ ràng cảm thấy cái kia ở trong thân thể mình lại bành trướng, căng ra co lại, căng ra co lại, loại cảm giác đó không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
“Ca. . . . . . Em động a.” Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu.
Trang Hào trầm thấp ừ một tiếng.
Hoa Kì khẽ điều chỉnh tư thế, hai tay đáp lên chân mình, từ từ nâng mông, lại chậm rãi rơi xuống, một lên hai xuống, Hoa Kì từ từ thích ứng loại cảm giác này, thỉnh thoảng cậu tăng tốc độ phập phòng, sau đó phía dưới sẽ phát ra âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tía tai.
Tần suất Hoa Kì phập phồng lên xuống cũng không phải rất nhanh, cho nên cũng không đau bao nhiêu, cảm giác coi như sảng khoái. Vậy mà Hoa Kì lại có chút thẹn thùng, nhất là lúc cậu phập phồng lên xuống thì cái đó của cậu sẽ tùy theo động tác mà lên xuống trái phải loạn quạng, thỉnh thoảng còn đánh lên bụng Trang Hào, chất lỏng tiết ra sẽ lưu lại một vệt trong suốt trên bụng anh, làm cho người ta lúng túng.
Có lẽ Trang Hào không để ý, hoặc giả anh vốn không có chú ý tới, anh đang đắm chìm trong cảm giác thoải mái khít khao, quên mình hưởng thụ niềm vui Hoa Kì mang đến cho anh.
Hoa Kì lại động một lát, lúng túng quyết định đổi lại tư thế, cậu từ từ xoay người, dùng lưng hướng về phía mặt Trang Hào, như vậy nhị đệ sẽ không gặp mặt anh.
Lúc Hoa Kì chuyển động thân thể Trang Hào khẽ mở mắt, từ trong bóng tối quan sát Hoa Kì.
Lưng Hoa Kì rất bóng loáng, hơn nữa bả vai nhìn còn rất hẹp, không rộng lớn như đàn ông bình thường, điều này lại khiến Trang Hào mơ mộng nhiều hơn một phần. Lúc Hoa Kì xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía anh, Trang Hào vươn tay một trái một phải nắm chặt eo Hoa Kì.
Hoa Kì ngước đầu, cảm thụ nhiệt độ của anh từ bên hông truyền đến.
Hoa Kì động, tần số nhanh chóng tăng lên, rốt cuộc cậu cũng biết ý nghĩa chân chính của đập pháo là gì, một từ để hình dung, đó là ‘ thoải mái ’.
Hoa Kì càng động càng nhanh, theo đó là tiếng giường đung đưa, tiếng két két vang xuyên cả phòng bệnh, thậm chí xuyên thấu qua vách tường, truyền đến phòng bệnh sát vách.
Hoa Kì làm quên mình, Trang Hào hưởng thụ sung sướng, hai người đắm chìm trong niềm vui đập pháo thì sát vách đột nhiên truyền đến một tiếng gào cao vút, âm thanh kia không phải là người khác phát ra tới, mà là Bàng Suất.
Hoa Kì nghe sững sờ, dừng lại động tác nghiêng tai nghe.
Tình hình chiến sự phòng bệnh sát vách hình như rất kịch liệt, mới đầu chỉ có tiếng phụ nữ rên rỉ, giờ Bàng Suất cũng đã gia nhập chiến trường, hừ hừ a a không ngừng, thỉnh thoảng còn nói đôi câu gia tăng tình thú cho chiến dịch.
Hoa Kì nghiêm túc nghe: “Ca, anh nói Bàng Suất vừa nói gì?”
Trang Hào không nhịn được nói: “ĐM, hắn nói gì ăn thua gì đến tôi, nhanh lên!” Trang Hào khẽ giật giật thân thể, đội lên trên .
Bụng Hoa Kì co rụt lại, toét miệng nói: “Ca, anh nói xem làm chuyện này kêu ra sẽ thoải mái sao?”
Trang Hào sửng sốt: “Cậu một đại lão gia kêu lên thì ra cái gì? Ngộ nhỡ bị người ngoài hành lang nghe được thì có phải mất mặt không?”
“Em muốn thử một chút.” Hoa Kì quay đầu lại nhìn Trang Hào cười nói: “Anh nghe Bàng Suất cũng kêu, sợ gì a.”
Trang Hào liếc mắt: “Hắn không phải là người, cậu cũng không phải là người sao?”
“Ai nha, em thử một chút.” Nói xong, Hoa Kì liều mạng động, tiếp bắt chước phòng cách vách lên tiếng kêu rống lên: “Rống. . . . . . Ha. . . . . .”
Hoa Kì kêu thoải mái vui vẻ nhưng Trang Hào nghe lại khó có thể chịu được: “Hoa tiểu cẩu cậu câm miệng cho tôi, cái đó mà cũng gọi là rên rỉ à? Cắt tiết thì có?”
“Không dễ nghe sao?” Hoa Kì nghi ngờ nói.
“Ngu vãi~.” Nói xong, Trang Hào ngồi dậy trên giường bệnh, đưa tay từ phía sau lưng ôm Hoa Kì, tới gần, Trang Hào nhỏ giọng nói: “Hạ thấp giọng chút.” Trang Hào ôm Hoa Kì, đẩy mông lên trên, Hoa Kì thuận thế động, cậu từ từ nhắm hai mắt lại theo động tác của mình từ từ kêu.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian